Cảm xúc của một thằng như mình khi mà Ông mình tìm một nơi nào đó để nghỉ, tạm gác lại những bộn bề của cuộc sống.

Cuộc sống trôi nhanh

Cảm xúc của một thằng như mình khi mà Ông mình tìm một nơi nào đó để nghỉ, tạm gác lại những bộn bề của cuộc sống.

Hôm ấy, trên đường mình đang về nhà từ Hà Nội, đáp cánh trên sân bay liên Khương và trên đường về Đà Lạt, mẹ gọi con về tới đâu rồi, về tới chưa con,... cảm giác lo, mình ngồi một hồi sau mẹ gọi ngoại mất rồi con cảm xúc của mình ngưng không nói nên lời, có chút lưng nhẹ trên trồng mắt và một chút nghẹn nghẹn ở cổ hộng. Chỉ là mình hiểu người lớn tuổi mà ai cũng trải qua xanh, lão, bệnh, tử thôi nhưng mà không thể không buồn được, mình trấn an bản thân chỉ biết ngồi và im lặng,... 

Trên chiếc xe taxi đang lăng bánh hướng về nhà, trong đầu mình không còn hình dung ra được điều gì nữa cảm giác trống rổng... có những điều mà bản thân muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết nói gì, chỉ là đôi mắt mình lúc ấy không kiềm chế được thôi... ừa đơn giản chỉ là mình muốn khóc. Làm sao mà mình quên được hằng ngày mình chở mẹ lên ngoại vào thăm ngoại vì lúc ấy ông chỉ còn một mình thôi, có những lúc mình quậu vì hay chở mẹ lên ngoại tự trách bản thân và nhận ra những người xung quanh mình và cả bản thân mình cũng đang từng ngày lớn lên, trở nên không còn trẻ nữa. 

Hình ông ngoại và mình ngày đi đám hỏi cu Đen

Hình ông ngoại và mình một ngày năm 2022

Đến nhà tôi phóng xe thẳng lên ngoại, mọi thứ trước mắt đã được dọn từ trong nhà đến ngoài sân, máy cậu vs máy thiếm hỏi Khoai con mới về hả, "dạ" tôi chạy vào phòng ông nhìn xung quanh, có máy dí, máy cậu,... làm bản thân cứ rưng rưng nheo mày đề kiềm lại cảm xúc. Trước mắt mình ông ngoại được phủ một lớp giấy của bên tụng niệm và che mặt nữa,... lúc đó mẹ xin mở giấy che mặt ông để tôi có thể nhìn ông, ông ngoại đã ốm hơn lúc trước ngày đi tui còn lên thăm ngoại,... mọi người kể lại trước lúc ông mất khi nghe tin mẹ và cậu Dũng, dì Nga gọi cho mọi người để báo mọi người biết tình trạng của ông và đến xung quanh để gặp ông,... lúc đó ngoại đang trong giai đoạn thở bằng oxy, chú Đen hàng xóm đối diện nhà ngoại qua thăm vừa nói bác Ba nhìn hồng hào khỏe hơn máy ngày trước vậy mà hồi sau nghe tin ông mất,... chắc chú cũng giật mình tui nghĩ. Cùng trong đêm hôm đó có ông Đoàn, ông Nam, bà Bốn là em của ông ngoại với các con của ông bà cũng vào thăm ông nhìn mọi người đến nhìn hối hả muốn gặp ông... làm tui thấy không diễn tả được, đôi lúc tình cảm này không thể nói bằng lời. 

Ông từ trần vào lúc 19h05' ngày 19 tháng 3 năm 2023 (nhằm ngày 28 tháng 2 Quý Mão), lễ nhập liệm ông vào 14h30 ngày 20 tháng 3 năm 2023 (nhằm ngày 29 tháng 2 Quý Mão)... chắc là ngay lúc này mình không biết viết và nói gì nữa. Lúc này vào buổi tối đã khuya mình ngồi cạnh ông nhưng cách ông là một cái khung gỗ có nến bên trên ở bên dưới có một cây đèn dầu, ngồi với mình là Ry em họ mình, Ry nó nói quá trời chuyện làm tâm trạng cũng đỡ hơn,... mọi người đến viếng ông ngoại xung quanh căn phòng ngút khói, hương lang vào mắt một chút cay và một chút rướm rướm.

Ngày 23 tháng 3 năm 2023 (nhằm ngày 02 tháng 02N năm Quý Mão) là ngày làm lễ di quan của ông, mọi người đứng kính cả sân có ông, bà, cô, dì, chú, bác, cậu, mợ,... và máy cô chú xóm làng mọi người nép lại vào đứng bên đường nữa chỉ để một lối cho ông, ông ngoại yên nghỉ và đừng vướng bận gì bọn con hết nha ông, ông ngoại nhớ gặp bà ngoại phải vui lên đó, mía thật sự là không chịu nữa tất cả mọi người đều áo khóc, mọi người vừa đi theo phía sau cảm xúc này làm mình nghẹn ngào ở cổ họng mũi nhễ nhãi mắt nó cứ tự chảy, nó cứ chảy vậy đó. Đưa ông lên chiếc xe tang tay đặt tựa lên ông ngoại nhưng không còn được chạm vào ông nắm tay ông bóp bóp tay ông cái thói quen tôi thường hay làm, chết tiệt thật lúc ấy nước mắt nó cứ rưng rưng từng chút,... khi ông mất mình không còn có thể làm được gì hơn nữa phải hông hay bất kỳ ai, bất kỳ ai. Tất cả người thân mình mình yêu thương một chút, trân quý một chút, trân trọng thời gian mà ta ở cùng nhau, mọi thứ đều xứng đáng... chỉ là đôi lúc không biết nói ra như thế nào nữa. Đến lễ hạ huyệt của ông bước từng bước theo ông đến về phía huyệt bà ngoại nằm bên cạnh mọi người đứng xung quanh đưa tiễn ông lần này nữa thôi, trên tay mình lúc ấy cầm một nhánh bông và một ít đất rồi cùng mọi người gửi xuống ông những điều bình an và yên nghỉ dành cho ông của con... Sau đó có ông Tồn, cậu Trung và tôi ở lại dọn dẹp làm gọn lại một vài thứ sếp các liễn hoa trên mộ ông, thắm hương xung quanh đốt một ít đồ đạc, giường với tấm nệm của ông... và rồi mọi người đi về và sau đó 3 ngày vào buổi chiều cả nhà lên thắm hương và đốt vài đồ đạc còn lại,... có cái áo lên ngoại hay mặc, bộ đồ pijama và 2 cái mũ cao bồi vành ông ngoại hay đội nữa,...

Rồi sau đó, trở lại những ngày thường nhật có gì đó khác mỗi ngày trước lúc còn ngoại, mẹ không còn thường lên ngoại nữa, mẹ cùng máy dì, mợ đi chùa,... Giờ thì sao chứ, thói quen hằng ngày vào buổi tối của mẹ mình là lên ông ngoại, nấu một ít đồ ăn cho ông... có lúc ba mình chở, lúc là mình nhưng đến bay giờ thì sao chứ cảm giác trống vắng đến lạ. Mẹ nói "Giờ không có ngoại để lên nữa,..." nghe mà lòng tôi hay bất kỳ ai nghe được không buồn lòng mà rưng rưng nước mắt mới làm lạ đó.

Chỉ là cảm xúc đôi khi không thể viết ra được nên bản thân mình muốn lưu giữ điều đó thôi... yêu thương mọi người khi ta còn thời gian.